Chương 85: Kiều Nam thương tiếc Tả Tình Duyệt mở mắt ra, nhìn cảnh trước mắt mà sợ hãi máu dọc theo dao găm chảy xuống, nhưng tay của cô không đau, mắt cô tràn đầy sợ hãi.
Người đàn ông này hắn… “Cô muốn chết?” Thanh âm Kiều Nam lạnh giá dường như có thể khiến người đối diện đông cứng, vết sẹo trên cổ tay cô làm sao mà có, nhìn qua hắn có thể biết được.
Đó là dao cắt, có vẻ vết thương khi đó rất sâu nên vết sẹo kia mới ngoằn ngoèo, phá mất mĩ cảm như vậy, làm cho trong lòng mọi người không nhịn được thương cảm.
Tả Tình Duyệt than thể ngẩn ra, thanh âm sợ hãi vang lên “Anh… Mau buông tay”
Nhất định nắm chặt dao găm ư? Hắn không cảm thấy đau sao?
Trên lưng hắn chảy máu, trên tay cũng vậy, cảnh này khiến Tả Tình Duyệt kinh hãi, trong lòng có chút áy náy.
Cô lập tức buông lỏng tay nắm chuôi dao, không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông này, cô nhìn thấy trong mắt hắn một tia thương tiếc.
Thương tiếc… Tại sao lại có biểu cảm này? Biểu cảm này đặt với vẻ bề ngoài và khí chất của hắn rõ ràng không tương xứng, cũng là bởi chúng khác một trời một vực, nên càng khiến cô kinh sợ không thốt nên lời.
Kiều Nam đem dao găm hung hăng ném qua một bên, đưa tay của mình chạm vào vết sẹo ngoằn ngoèo , mi mắt nhăn lại, thần sắc trong mắt hắn ngày càng tĩnh mich: “Làm sao lại có vết thương này?”
Thân thể Tả Tình Duyệt đột nhiên run rẩy, phát ra tiếng nhỏ không thể nghe thấy ưm, cố ngăn sự dậy song trong thân thể, cô cắn môi đến chảy máu.
Kiều Nam với con ngươi sắc bén nhìn lướt qua gương mặt yêu kiều của Tả Tình Duyệt, mi mắt nhíu chặt hơn, người phụ nữ này so với tưởng tượng của hắn vượt ra khỏi dự tính ban đầu.
“Anh… Đừng xen vào” Tả Tình Duyệt gian nan thốt ra mấy chữ, tuy rằng hắn thương tiếc khiến cô khiếp sợ lẫn cảm kích nhưng cô vẫn không quên người đàn ông này mới vừa rồi còn muốn hạ nhục mình.
Đừng xen vào? Kiều Nam tức giận nhưng giây sau đã cười khẽ, than thể cao lớn lại tiến tới gần Tả Tình Duyệt trên mặt tràn đầy dục vọng, nhẹ nhàng nói nhưng trong đó lại mang theo sự chiếm hữu lớn :” Cô là người phụ nữ của tôi, không có ai được phép làm tổn thương cô cả”
Phụ nữ của hắn, cho dù bị tổn thương, cũng là hắn làm tổn thương, không tới phiên người khác! Ngay cả chính Tả Tình Duyệt cũng không được làm mình thương tổn.
Tả Tình Duyệt nghe hắn tuyên bố, khóe miệng khẽ nâng lên châm chọc, chuyện này là thế nào? Nếu như không ai có thể làm tổn thương cô…
Người đàn ông này chẳng phải đang làm tổn thương cô đấy sao?
Nhàn nhạt mở to mắt, trong lòng đột nhiên cảm kích với Kiều Nam giảm xuống mấy phần.
Phản ứng của cô khiến Kiều Nam thoáng không vui, châm chọc! Hắn không bỏ qua biểu hiện châm chọc lóe lên nơi Tả Tình Duyệt.
Cúi người, hôn cổ của Tả Tình Duyệt:” Cô gái, tôi không truy cứu mọi hành động việc làm hôm nay của em nhưng sẽ không có lần sau hiện tại em cần anh”
Cô đã bị xuân dược hành hạ thành bộ dạng này, còn muốn chịu đựng sao?
Thật là một người phụ nữ bướng bỉnh và ngang ngạnh! Quật cường đến đáng yêu, quật cường đến độ khiến người ta thương tiếc.
Kiều Nam tiện tay kéo xuống một đoạn vải trên giường băng bó vết thương rồi lại trở về trên người Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt trong lòng nỗi khủng hoảng không ngừng gia tăng, nhưng không cách nào ngăn cản động tac của hắn, cô cảm thấy hắn hôn da thịt của cô, cảm thấy tay của hắn dò giữa hai chân cô…
“Cầu xin anh, đừng… Cưỡng ép tôi” Tả Tình Duyệt cầu xin, cố gắng giãy dụa, mặc dù lời cầu khẩn ấy chưa chắc có hiệu quả, nhưng là cô cũng không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội và hy vọng nào.
Tay Kiều Nam đột nhiên dừng lại, đầu hắn đang hôn ở bụng nàng cũng ngẩng lên, hắn biết dục vọng của mình đang trào dâng nhưng không cách nào tiếp tục được bởi tiếng càu khẩn của cô.
“Cưỡng ép” Kiều Nam hạ giọng lẩm bẩm, “đấu tranh” với nhau nửa ngày cuối cùng vẫn nhận được hai chữ này từ cô, xem ra cô quyết tâm quật cường không muốn cùng hắn.
“Cô không cảm thấy khó chịu? Không thấy ham muốn với tôi” Kiều Nam ngồi thẳng lên rất hứng thú nhìn Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu, vừa sợ hắn hiểu lầm cái gì, lại gật đầu, nữa lại lắc đầu, như vậy không ngừng gật đầu cùng lắc đầu.
Kiều Nam bị hành động của Tả Tình Duyệt chọc cho cười lớn, người phụ nữ này thật thú vị, nhìn khuôn mặt chịu đựng của cô, ánh mắt lóe lên, vung tay kéo chăn qua che thân thể cô lại.
Hắn là một người đàn ông lãnh khốc, đối mặt với một thân thể xinh đẹp, mà còn là người phụ nữ vô cùng hấp dẫn với mình, hắn sợ sẽ tiếp tục không thể khống chế, hắn sợ mình lại bỏ qua lời Tả Tình Duyệt mà “cưỡng ép” đoạt lấy cô, hắn một đời uy danh lừng lẫy không thể bị hủy bởi một người đàn bà.
Mặc quần áo chỉnh tề, hắn nhanh chóng đi ra ngoài để Tả Tình Duyệt một mình nằm trên giường.
Hắn dời đi cảm giác hành hạ không vì thế mà biến mất, thậm chí càng ngày lại càng tăng lên.
Tả Tình Duyệt ngã xuống giường, cô muốn đi tắm, cô không biết trước mình sẽ thế nào nhưng dòng nước sẽ làm giảm đi sự nóng ran trong người mình.
Khi Kiều Nam trở lại, đã thấy Tả Tình Duyệt nằm trên sàn nhà, gian nan bò lên phía trước, bộ dạng vô cùng thê lương làm hắn chấn động, tim hắn xúc động mạnh.
Trong mắt xẹt qua sự âm lãnh, thân hình cao lớn đi tới bên Tả Tình Duyệt, ôm cô lên giường, lấy ống kim tiêm vào tĩnh mạch của cô. Tả Tình Duyệt không biết hắn đang làm gì, chỉ có thể để mặc hắn.
Đây là thuốc giải xuân dược, từ trước tới nay hắn “đào hoa” vô số nên xuân dược cũng được việc không ít nhưng thuốc giải không có nơi dùng bởi đàn ông chính là thuốc giải tốt nhất. Nhưng xem ra bây giờ hắn đã mua thuốc giải không thừa.
Tiêm hết thuốc giải, Tả Tình Duyệt lặng lẽ ngủ, nói đúng hơn là ngất đi bởi xuân dược hôm nay đã hành hạ nàng kiệt sức rồi.
Kiều Nam chăm chú nhìn mặt của Tả Tình Duyệt, vẻ ửng đỏ từ từ biến mất, hắn cảm thấy mình không giống bình thường nữa.
“Em hôm nay làm cho anh phá vỡ rất nhiều quy tắc, hi vọng em đáng giá để anh không hối hận về ngày hôm nay.” Kiều Nam khẽ vuốt đôi môi nàng bị cắn rướm máu, đôi mắt có chút muộn phiền.
Nếu Cố Tâm Ngữ là người Cố Thịnh quan tâm nhất vậy Tả Tình Duyệt cũng chưa có giá trị lợi dụng, cái hắn muốn là cho Cố Thịnh đả kích trí mạng!
Chỉ là trong quá trình này , hắn sẽ không để ý mà làm một số sự việc kích động với Cố Thịnh, thí dụ như…
Khóe miệng nâng lên hắn tà ác cười, thí dụ như cướp người phụ nữ của hắn. Hoặc làm ra chuyện gì khác…
Nghĩ vậy, tâm tình của Kiều Nam không khỏi tốt lên, hắn rất ưa thích trò chơi này lại càng ưa thích kết quả này.
Tả Tình Duyệt hôn mê không biết mình đã trở thành mồi câu của người đàn ông này, cũng không biết rằng sau này mình sẽ vì hai người đàn ông này mà thay đổi và có những biến hóa thế nào. Chính Kiều Nam trong quá trình chinh phục Tả Tình Duyệt dần dần hắn cũng để lạc mất trái tim của mình.
Chương 86: Tuyên Bố Ngang Ngược Khi Tả Tình Duyệt tỉnh lại, mình đã không còn trong gian phòng mới vừa rồi, nhìn một gian phòng xa lạ Tả Tình Duyệt theo bản năng đứng dậy kiểm tra thân thể của mình, trên người đã được thay một bộ âu phục khác, Tả Tình Duyệt níu lấy cổ áo gương mặt nặng nề muốn từ trên người mình tìm một chút dấu vết.
“Em đang nghĩ rốt cuộc anh có làm gì em hay không, hay là quần áo trên người em có phải do anh giúp em thay hay không, đúng không?” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa Tả Tình Duyệt giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng của bất luận kẻ nào.
Nhưng cô nhớ cái giọng nói này, là anh ta! Người đàn ông đã muốn đoạt lấy cô, mang theo con ngươi màu lục luẩn quẩn trong đầu cô.
“Không cần tìm, em không thấy được anh nhưng anh lại thấy được em.” Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên, nhiều hơn mấy phần trêu chọc, người đàn ông có con ngươi màu lục tản ra tia sáng chói mắt ngồi trước màn ảnh lớn, không phải nhân tử tà ác trong lòng hắn đang tác quái mà là hắn thật sự yêu thích dáng vẻ phòng bị của Tả Tình Duyệt, thật là một người phụ nữ đáng yêu.
Tả tình duyệt nhất thời hiểu ra trong căn phòng này có tồn tại thứ gọi là camera, ngồi nghiêm chỉnh trên giường chờ đợi người đàn ông kia nói tiếp.
“Bây giờ anh tới giải trừ những nghi ngờ của em, đáp án của vấn đề thứ nhất, anh không có làm gì em, đáp án của vấn đề thứ hai, là anh thay đồ giúp em!”
Kiều Nam nhếch miệng, nhìn chằm chằm màn ảnh lớn không chớp mắt một cái quả nhiên thấy chân mày Tả Tình Duyệt nhăn thành một ngọn núi nhỏ, Kiều Nam hắn từ trước đến giờ không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm món hời nào, ngày hôm qua có lòng từ bi không muốn cô đương nhiên phải đòi lại một chút lợi tức, huống chi giờ phút này hắn rất hưởng thụ vẻ mặt ửng đỏ của cô.
Hơi một tí là xấu hổ như vậy, là hắn nhặt được báu vật sao?
Lúc này hắn nghiễm nhiên quên mất người phụ nữ trước mặt hắn là vợ của người khác!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra , không nghĩ tới hắn sẽ nói trắng ra như vậy, hắn thay quần áo giúp cô? Lắc lắc đầu, muốn bỏ qua cái cảm giác không được tự nhiên, thân thể cô hắn cũng đã nhìn qua mấy lần rồi thay quần áo thì có là gì!
Về phần hắn không lợi dụng lúc người gặp nạn mà chiếm tiện nghi của cô, chỉ điểm này cô cũng đã tương đối cảm kích rồi.
Lần này đổi lại là Kiều Nam ở trước màn ảnh giật mình, tay chống cằm bỗng chốc cứng đờ, trong mấy giây không thể khôi phục thái độ như củ, nhưng trên địa bàn của hắn xảy ra chuyện như vậy hắn cũng phải có trách nhiệm vậy mà người phụ nữ này cư nhiên nói cám ơn với hắn!
Hắn thông minh cẩn thận ngẫm lại phát hiện cô cám ơn hắn ngày hôm qua không thừa nước đục thả câu, nghĩ tới đây tâm tình của hắn tốt lên mấy phần, nếu hôm qua hắn thật ‘cường bạo’ cô thì giờ phút này có thể cô nhất định sẽ tự giết chết mình!
Trên bả vai truyền đến chút đau đớn, mở bàn tay ra, con ngươi sắc bén dao động, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Dường như hôm qua mình quyết định như vậy có chút may mắn, cảm giác nghe được hai chữ ‘cám ơn’ này từ trong miệng cô ………. Không tệ! Hai vết thương này tựa hồ cũng không còn đau như vậy nữa, không hề chướng mắt như vậy nữa.
Nhưng một giây tiếp theo, hắn khẽ nhíu hàng chân mày thanh tú, vẫn không bớt đi chút xinh đẹp nào, hai mắt nhìn chằm chằm Tả Tình Duyệt, “ Hai chữ đã muốn đuổi anh đi? Hình như không dễ như vậy, cho em một cái đề nghị, em có thể suy nghĩ một chút dùng hành động thực tế để bày tỏ lòng cám ơn, nói thí dụ như………”
Kiều Nam dừng một chút, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tả Tình Duyệt khóe miệng cười càng thêm tà ác, tiếp tục mở miệng nói, “ Nói thí dụ như, suy nghĩ một chút khi nào thì lấy thân báo đáp!”
Quả nhiên, Kiều Nam vừa nói hết lời trên mặt Tả Tình Duyệt càng thêm ửng đỏ, vẻ mặt cũng không còn như hòa như mới vừa rồi, thật giống như chú mèo con ngoan ngoãn rốt cuộc vươn móng vuốt sắc nhọn ra.
“Đừng nằm mơ!” Trong lòng Tả Tình Duyệt mới vừa rồi nảy sinh hảo cảm với hắn nhất thời giảm đi mấy phần.
“Ha ha………” Trong không khí truyền đến một trận tiếng cười sảng lãng, Tả Tình Duyệt mới hiểu được mình lại một lần nữa bị người đàn ông này trên cợt rồi!
Tiếng cười của Kiều Nam mặc dù vô hại, nhưng Tả Tình Duyệt lại không thấy được trong đôi con ngươi kia chứa đầy kiên định và tự tin mãnh liệt như vậy, giống như sự quyết tâm trong lòng của một người nào đó.
Đừng nằm mơ sao? Không! Chỉ cần hắn muốn bất cứ chuyện gì cũng không phải là nằm mơ, nói thí dụ như trở lại trả thù, nói thí dụ như muốn cho Cố Thịnh thống khổ, lại nói thí dụ như ……….. lấy được người phụ nữ này!
Hắn tin tưởng có một ngày nào đó người phụ nữ này sẽ cam tâm tình nguyện leo lên giường của hắn, chủ động đối hắn ôm ấp yêu thương!
Không người nào có thể cự tuyệt mị lực của hắn, mặc dù Tả Tình Duyệt là một ngoại lệ nhưng hắn sẽ không để cái ngoại lệ này kéo dài quá lâu!
Có lúc, có năng lực là một chuyện, tự tin là một chuyện, nhưng coi thường phụ nữ cũng là một sai làm mà đàn ông thường mắc phải, giờ phút này Kiều Nam chính là như vậy, tựa hồ đánh giá quá thấp Tả Tình Duyệt!
Nghĩ đến Cố Thịnh ánh mắt Kiều Nam trở nên sắc bén, trong sự sắc bén mang theo vài phần tĩnh mịch.
“Em có thể đi!” sau mấy phút trầm mặc Kiều Nam lại lần nữa mở miệng.
Tả Tình Duyệt cả kinh, “Anh đồng ý thả tôi đi?”
Cô cho là hắn không dễ dàng buông tha cô như vậy đâu!
“Sao? Không nỡ đi? Vậy ở lại được rồi, giường của anh bất cứ lúc nào cũng có một vị trí cho em ở lại.” Giọng nói khôi phục mấy phần tà ác, trong khoản thời gian ngắn làm cho người ta không nắm bắt được người đàn ông này, có lúc như con rắn máu lạnh, có lúc như con hồ ly giảo hoạt, mà giờ khắc này lại giống như một tên côn đồ cờ lơ phất phơ, nhưng cũng là thủ lĩnh một băng đảng làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật.
“Không, tôi đồng ý đi, tôi muốn đi.” Tả Tình Duyệt kích động cố ý phớt lờ những lời trêu cợt của hắn, không kịp chờ đợi nói giống như là sợ hắn đột nhiên đổi ý.
Phản ứng của Tả Tình Duyệt làm cho hắn có chút không vui, cô muốn rời khỏi hắn như vậy sao? Muốn đi gặp Cố Thịnh? Hừ! Hôm qua Cô Thịnh đã bỏ cô lại rồi, trong lòng cô vẫn còn nghĩ tới hắn sao?
Đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua cô kiên định thề bảo vệ sự trong sạch của cô, chẳng lẽ là vì Cố Thịnh mà thủ trinh?
Cái ý nghĩ này càng khiến mặt Kiều Nam nổi gân xanh, trong không khí đột nhiên tản mát ra một cổ khí bén nhọn, được lắm! Nếu đã như vậy thì người phụ nữ này hắn càng muốn có được, không chỉ là người của cô còn có lòng của cô! Hắn đều muốn chiếm làm của riêng!
Đây là trận đấu của một người đàn ông với một người đàn ông! “Em có thể lập tức đi khỏi đây, nhưng đừng quên em đánh cuộc thua chính là người phụ nữ của anh, về phần Cố Thịnh……. Em có thể nói cho hắn biết, Kiều Nam anh coi trọng bà xã của hắn!” Giọng của Kiều Nam trở nên lạnh như băng, con ngươi màu lục phiếm lên một tia sáng âm lãnh.
Tuyên cáo lạnh lùng bá đạo khiến thân thể Tả Tình Duyệt ngớ ngẩn, không rảnh suy nghĩ quá nhiều, bây giờ có thể lập tức rời khỏi chỗ này là quan trọng nhất!
Tả Tình Duyệt xuống giường, lúc xuất hiện ở cửa, trong đầu không khỏi hiện ra đôi con ngươi màu lục sắc bén sự thương tiếc trong đôi mắt này làm cho cô ngớ ngẩn, nhưng một giây tiếp theo đôi con ngươi đó lại bị khuôn mặt của Cố Thịnh thay thế, bước chân đột nhiên dừng lại, trong lòng mơ hồ có một cổ bất an lan tràn. Chờ đợi cô sẽ là sự đối đãi như thế nào của Cố Thịnh đây?
Chương 87: Sốt Ruột Tìm Kiếm Trong ngôi Biệt thự hào hoa của Cố gia tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh. Cố Thịnh đem thân thể mệt mỏi của mình ngã vào trên chiếc giường lớn mềm mại, đã trãi qua suốt một buổi tối lo lắng, lúc này hắn rốt cuộc có thể an tâm.
Bệnh tình của Cố Tâm Ngữ đã được khống chế, lần này bệnh của cô tái phát hết sức nghiêm trọng làm cho hắn cơ hồ luống cuống tay chân vội vàng tìm tới Cận Hạo Nhiên, hôm nay Cận Hạo Nhiên đã chính thức gia nhập đội ngũ bác sĩ điều trị đặc biệt vì Cố Tâm Ngữ chuẩn bị, thật vất vả mới để Tiểu Ngữ ổn định lại, sáng sớm hôm nay sau khi xác định Cố Tâm Ngữ tỉnh lại tạm thời khôi phục lại ‘bình thường’ hắn mới yên tâm rời đi.
Nhớ tới sau khi Tiểu Ngữ tỉnh lại nói với hắn những lời không giải thích được, cô nhìn thấy anh cả?
Trong lòng Cố Thịnh một hồi đắng chát, không ai có thể biết mỗi lần khi hắn nghe Tiểu Ngữ lẩm bẩm trong miệng ‘Anh cả’ thì trong lòng hắn đau khổ, những đau khổ đó kích thích những nhân tử thù hận tiềm ẩn trong lòng hắn, không ngừng sinh trưởng giống như một tâm ma quanh năm khống chế hắn!
Tiểu Ngữ sao lại có thể nhìn thấy anh cả đây? Ba năm trước anh cả đã chết rồi, Cố Tâm Ngữ cũng chính vì ba năm trước tận mắt chứng kiến tất cả mới bị kích động biến thành bộ dáng như bây giờ!
Rõ ràng là một cô gái mười mấy tuổi tâm trí lại chỉ là một cô bé mấy tuổi, không chỉ vậy còn thường xuyên làm ra một ít hành động điên cuồng!
“Tổng tài, hôm nay có cuộc hẹn với Trương tổng bàn về mảnh đất Lâm Giang, thời gian đã định vào lúc mười giờ bây giờ đã tám giờ anh ngủ một chút đi, lát nữa đến giờ tôi sẽ gọi anh.” Trần Nhân Như đi theo phía sau hắn, khi cô biết Cố Tâm Ngữ phát bệnh liền đem tất cả công việc trong tay giao hết cho một người trợ lý khác của Cố Thịnh tên An Điền, cô quá rõ Cố Tâm Ngữ chính là nhược điểm của hắn, cũng chính lúc Cố Tâm Ngữ phát bệnh mới là lúc hắn yếu ớt nhất.
Cô là một phụ nữ thông minh vả lại giỏi về lợi dụng thủ đoạn dĩ nhiên biết chỉ có dựa vào lúc này mới có thể dễ dàng đi vào lòng hắn.
Trần Nhân Như đi tới bên giường cúi người động tác êm ái giúp hắn cởi giày, đắp chăn.
Cố Thịnh nhàn nhạt liếc cô một cái, một đêm này lo lắng quá độ cùng mệt mỏi, giờ phút này hắn không muốn nói chuyện.
Lẳng lặng nhắm lại con ngươi, che kín vẻ lạnh lùng cùng khí phách trong mắt.
Trần Nhân Như ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cương nghị anh tuấn của hắn, trong mắt mang theo vài phần mê luyến, cảm giác nhìn hắn ngủ như vậy thật tốt, nếu cả đời đều có thể như vậy thật là tốt biết bao, khi đó chẳng những hoàn toàn có được người đàn ông này, còn đại biểu cho có được toàn bộ tài phú sau lưng hắn
Cố phu nhân. . . . . .
Trong lòng không biết bao nhiêu lần tự dùng cái danh xưng này gọi mình, trãi qua chuyện ngày hôm qua mình cách vị trí Cố phu nhân càng ngày càng gần, Tả Tình Duyệt bị thuốc khống chế lại lần nữa ‘ngoại tình’, cô không tin Cố Thịnh một chút cũng không thèm để ý.
Khi Trần Nhân Như đang chìm trong suy nghĩ trừu tượng của mình, Cố Thịnh nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Thân hình cao lớn bỗng chốc đứng dậy, giống như nghĩ đến cái gì vội vã xông ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn khiến Trần Nhân Như không hiểu.
"Tổng tài. . . . . . Tổng tài. . . . . ." Trần Nhân Như ở phía sau đuổi theo kêu, thấy Cố Thịnh đột nhiên dừng bước trên mặt rốt cuộc yên tâm lại, "Tổng tài, ngài làm sao vậy? Thời gian còn chưa tới ."
"Cô có thể đi, hủy bỏ tất cả hành trình hôm nay!" Giọng nói của Cố Thịnh lạnh như hàn băng, mơ hồ lộ ra một hơi thở nguy hiểm .
"Nhưng . . . . . Cái hẹn vào lúc mười giờ rất quan trọng, Lâm Giang. . . . . ."
“Tôi nói hủy bỏ thì lập tức hủy bỏ, cô điếc sao?” Cố Thịnh rống to ra tiếng, đôi tay nắm chặt thành quyền, trên mặt ẩn nhẫn tức giận, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, cô bây giờ như thế nào?
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, bóng dáng cao lớn tiếp tục đi ra ngoài, ngày hôm qua sau khi mình ôm Tiểu Ngữ đi ra vốn định thu xếp ổn chuyện của Tiểu Ngữ sẽ lập tức trở về cứu Tả Tình Duyệt, nhưng bệnh tình của Tiểu Ngữ vẫn không thể khống chế được, hắn lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Ngữ trong khoản thời gian ngắn đem chuyện của Tả Tình Duyệt ném ra sau ót.
Có lẽ Kiều Nam sẽ không thật sự giết Tả Tình Duyệt, nhưng nghĩ đến bộ dáng thiên kiều bá mị của cô ở trên giường xé rách quần áo của mình sắc mặt Cố Thịnh càng thêm âm trầm.
Đêm tân hôn, hắn bỏ thuốc cô, cô dưới thân thể hắn thừa hoan ba ngày ba đêm, dược hiệu mới tản đi, lần này không có hắn giúp cô hóa giải dược hiệu, sẽ là ai?
Trong đầu đột nhiên hiện ra một người, Kiều Nam!
"Đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, hắn bây giờ có chút hối hận mình tại sao không lập tức đem Tả Tình Duyệt cùng đi, biết rất rõ ràng dưới tình huống như vậy cái gì sẽ chờ đợi cô!
Cố Thịnh dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người vội vã đi ra biệt thự, lên xe, phát động dẫn kình, xe như mũi tên bay ra ngoài, tốc độ đó lại làm cho mọi người sau lưng một lần nữa chắc lưỡi hít hà.
Tổng tài của bọn họ sao thế này?
Trừ chuyện của tiểu thư Tiểu Ngữ không có chuyện gì có thể làm cho ngài ấy sốt ruột vội vã như vậy, nhưng bệnh tình của tiểu thư lúc nãy đã được khống chế a!
Cặp mắt sắc bén của quản gia mang theo vài phần tìm tòi cùng không hiểu.
Cố Thịnh một đường cuồng tiêu, xe mới vừa ra khỏi cửa lớn biệt thự tầm mắt của hắn đã rơi vào một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa, trong lòng đột nhiên ngây ngẩn, là Tả Tình Duyệt!
Nhanh chóng đem xe dừng ở bên cạnh cô, Cố Thịnh vội vã xuống xe, bất chấp tất cả một tay ôm lấy cô làm cho mặt cô dán thật chặt vào lòng ngực của mình, hắn lúc này thế nhưng thở phào nhẹ nhõm.
Hành động đột ngột khiến Tả Tình Duyệt kinh hãi, nhưng mùi vị quen thuộc trên thân người đàn ông này làm cho cô vốn phải giãy giụa cũng toàn bộ thu lại, là Cố Thịnh! Cô không thể giãy giụa, cũng không có lý do giãy giụa.
Giãy giụa sẽ khơi lên lửa giận của hắn đi!
Trong lòng Tả Tình Duyệt trồi lên một tia khổ sở, cô chưa kịp bởi vì chuyện hôm qua hắn vứt bỏ cô mà trách cứ, ngược lại lại đi lo lắng hắn có tức giận không. Cô như vậy không phải quá thất bại sao?
“Ngô ……… Tôi sắp thở không được." Tả Tình Duyệt ở trong ngực hắn buồn buồn mở miệng, Cố Thịnh sao vậy? Tức giận sao? Vẫn không ngừng siết chặc vòng tay, cảm giác đó giống như là muốn đem cô vùi vào thân thể mình.
Thân thể Cố Thịnh ngẩn ra, tay ôm cô cũng buông lỏng một chút, nhưng vẫn ôm cô vào lòng, cảm thụ cảm giác cô chân chân thật thật trong vòng tay mình, “Cũng may cô không sao!”
Giọng nói chậm rãi như rót vào dòng suối chảy vào lòng Tả Tình Duyệt, cô không thể tưởng tượng nổi ngẩn đầu, nhìn cái cằm cương nghị, khuôn mặt anh tuấn của hắn, “ Anh …… Lo lắng cho tôi?”
Giờ phút này Tả Tình Duyệt có một loại cảm giác giống như mình đang trong tò chơi vợ chồng hạnh phúc với Cố Thịnh ngày hôm qua.
Cô Thịnh khẽ cau mày có loại lúng túng như bị nói trúng tâm sự, nhưng Cố Thịnh là ai, một thương nhân thông minh một người đàn ông cực phẩm trong số cực phẩm, dễ dàng thu lại vẻ mặt lúng túng, đem khuôn mặt nâng lên của cô lần nữa vùi vào trong lòng.
Đột nhiên ánh mắt lợi hại lại chú ý đến quần áo trên người cô, ánh mắt bỗng chốc buộc chặt, trong lòng như bị một thứ gì đụng vào, đây không phải quần áo của cô!
Một chút ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Cố Thịnh lại lần nữa khẽ nguyền rủa ra tiếng, “Đáng chết!”